ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ QUYỂN 4 : CHƯƠNG 4.
☘️☘️☘️ THIỀN ĐỊNH LÀ HẠNH PHÚC
❤️❤️❤️ MEDITATION VERY HAPPY
Con vốn nghĩ rằng mọi người hẳn sẽ phải rất to gan để bắt đầu đòi hỏi nhiều điều từ Thượng Đế.
Ta thích từ “can đảm” hơn. Đúng vậy, ta đã nói với con rằng việc có một tình bạn chân chính, có tác dụng với Thượng Đế sẽ khiến con thay đổi suy nghĩ, thay đổi trái tim và can đảm.
Làm thế nào con có thể sắp xếp lại toàn bộ sự hiểu biết của mình về mối quan hệ đúng đắn của con với Thượng Đế, đến mức con thấy rằng việc con yêu cầu nhiều điều từ Thượng Đế là ổn?
Không chỉ đơn giản là ổn, mà là cách tốt nhất để đạt được kết quả.
Được rồi, nhưng làm cách nào để đạt được nó ạ? Làm cách nào để đạt được sự hiểu biết đó?
Như ta đã nói, trước tiên con phải hiểu mọi thứ thực sự vận hành như thế nào. Đó là, cuộc sống vận hành như thế nào.
Nhưng chúng ta sẽ thảo luận về điều đó trong chốc lát đây thôi.
Đầu tiên, chúng ta hãy nêu ra Bảy Bước để làm bạn với Thượng Đế.
Tốt, con đã sẵn sàng rồi.
Một: Biết Thượng Đế.
Hai: Tin tưởng Thượng Đế.
Ba: Yêu thương Thượng Đế.
Bốn: Đón nhận Thượng Đế.
Năm: Sử dụng Thượng Đế.
Sáu: Giúp đỡ Thượng Đế.
Bảy: Cảm ơn Thượng Đế.
Con có thể sử dụng cùng Bảy bước này với bất kỳ ai mà con chọn kết bạn.
Con thực sự có thể, phải không?
Phải, Thực tế là, có thể con thực sự sử dụng chúng, trong vô thức.
Nếu con sử dụng các bước này một cách có ý thức, con sẽ kết bạn với tất cả những người mà con gặp.
Hẳn là đã thật tuyệt nếu như con được thực hiện những bước đó khi con còn trẻ. Khi đó con rất lạc lõng với xã hội. Anh trai con đã luôn kết bạn dễ dàng, còn con thì chưa bao giờ. Vì vậy, con đã cố gắng biến bạn bè của anh ấy thành bạn bè của con. Đó là điều khó khăn với anh ấy, bởi vì con luôn muốn đi đến nơi anh ấy muốn đến, làm những gì anh ấy muốn làm.
Vào thời điểm con lên trung học, con đã phát triển những mối quan tâm riêng của mình. Con vẫn yêu âm nhạc, vì vậy con tham gia ban nhạc diễu hành, dàn hợp xướng và dàn nhạc. con cũng tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh, là nhân viên kỷ yếu và là phóng viên cho tờ báo của trường chúng con. Con đã ở trong câu lạc bộ kịch, câu lạc bộ cờ vua, và, có lẽ đáng chú ý nhất, trong đội tranh luận - đội tranh luận đạt chức vô địch, con có thể nói thêm.
Và thời trung học là khi con bắt đầu công việc phát thanh truyền hình. Một trong những đài phát thanh địa phương có ý tưởng thực hiện một phóng sự thể thao của trường trung học hàng đêm, sử dụng người dẫn chương trình là các học sinh. Con đã từng là phát thanh viên truyền thông công cộng tại tất cả các trận bóng đá và bóng chày của chúng con, vì vậy con được chọn làm người đại diện cho trường chúng con là điều đương nhiên. Đây là lần đầu tiên con tiếp xúc với đài phát thanh và nó đã khởi đầu cho một sự nghiệp kéo dài ba mươi lăm năm.
Tuy nhiên, với tất cả những gì con đã làm (hoặc có lẽ vì những gì con đã làm), con đã không hề có nhiều bạn. Con chắc chắn rằng phần lớn điều này có liên quan đến việc con đã phát triển một cái tôi quá lớn. Một phần để bù đắp cho những năm tháng còn bé của con, khi con đã liên tục bị bảo rằng mình chỉ “được nhìn thấy và không được nghe thấy” bởi bố mình, và một phần là bởi vì con đã luôn có phần hơi quá khoe khoang. Con e rằng con đã trở thành một kẻ chẳng ai chịu nổi; không có nhiều trẻ con ở trường có thể chịu được con.
Giờ thì con đã biết nó là về cái gì rồi. Nó là về việc tìm kiếm sự công nhận từ người khác, mà con đã cảm thấy rằng mình đã không nhận được từ bố con. Bố con luôn keo kiệt với lời khen. Con nhớ lúc con thắng giải biện luận và trở về nhà với chiếc cúp. Bình luận duy nhất của bố con là: “Bố đã không hề mong đợi điều gì ít hơn là thế đâu nhé.”
Thật khó để cảm thấy hài lòng về bản thân khi một chức vô địch không đủ để người ta nhận được dù chỉ một chút khen ngợi từ cha mình. (Điều đáng buồn nhất trong lời nhận xét của ông ấy là con biết ông ấy đã nghĩ rằng đó là một lời khen.)
Vì vậy, con đã hình thành thói quen kể cho bố nghe mọi thứ mà con đang làm và về mọi thành tích của con, với hy vọng một ngày nào đó sẽ nghe ông ấy nói, “Thật không thể tin được, con trai. Chúc mừng con. Bố thật tự hào về con.” Con đã không bao giờ được nghe nó – vì vậy con đã bắt đầu tìm kiếm nó từ những người khác.
Cho đến tận ngày nay, con vẫn chưa rũ bỏ được thói quen này. Con đã cố gắng để dập tắt nó, nhưng con vẫn chưa rũ bỏ được nó. Điều tệ hơn là, con cái của con có lẽ sẽ nói với ngài rằng con cũng từng bôi bác thành tích của chúng. Và đứa con lại tiếp tục lặp lại tội lỗi của người cha.
Con thực sự có một “vấn đề với cha”, phải không nào?
Con có sao? Con đã không nghĩ về nó theo những thuật ngữ đó.
Quả không lạ khi con gặp khó khăn trong việc nghĩ đến Ta như một ai đó biết mọi thứ về con.
Quả không lạ gì cả khi con có vấn đề với khái niệm về Thượng Đế.
Ai nói rằng con có vấn đề với khái niệm về Thượng Đế chứ?
Thôi nào, không sao mà. Con có thể thừa nhận nó. Một nửa dân số trên hành tinh của con có vấn đề đó, và đối với phần đông thì đều xuất phát từ cùng một lý do cả: họ nhìn Thượng Đế như một kiểu “phụ huynh.” Họ tưởng tượng rằng ta giống như mẹ họ hay cha họ vậy.
À, Ngài được gọi là “Thượng Đế, người Cha.”
Phải, và bất kỳ ai nghĩ ra điều đó nên cảm thấy xấu hổ đi.
Con tin rằng người đó là Giê-su.
Không. Giê-su chỉ sử dụng các thành ngữ và ngôn ngữ của thời của anh ta mà thôi — giống như con đang làm ở đây vậy. Anh ta đã không hề phát minh ra ý tưởng Thượng Đế là một người cha.
Ông ấy đã không ư?
Chế độ phụ hệ, với các tôn giáo phụ hệ, đã tự hình thành từ rất lâu trước Giê-su.
Vậy thì Ngài không phải là “Cha của chúng ta, người ngự trên
trời” sao?
Không, ta không phải. Cũng không phải là người Mẹ trên thiên đường của các con.
À, vậy thì, Ngài là ai? Chúng con đã nỗ lực tìm ra điều này trong hằng nghìn năm rồi. Tại sao Ngài không cho chúng con nghỉ giải lao một chút và chỉ đơn giản là nói cho chúng con biết chứ!
Vấn đề là các con khăng khăng muốn nhân cách hóa Ta, và ta không phải là một con người.
Con biết điều đó. Và con nghĩ rằng hầu hết mọi người đều biết điều đó. Nhưng đôi khi nó có ích cho chúng con, khi nghĩ rằng Ngài là một con người. Chúng con có thể liên hệ đến Ngài tốt hơn.
Nhưng con có thể liên hệ đến Ta không? Đó là câu hỏi đấy. Con có thể không? Ta không chắc là con có thế.
Một điều mà ta sẽ nói đó là: Cứ nghĩ về Ta như một bậc phụ huynh đi, và con sẽ có có một khoảng thời gian khốn đốn đấy.
Con chắc chắn đó là một cụm từ biến tướng.
Tất nhiên.
À, nếu chúng con vốn không nên nghĩ về Ngài như là phụ huynh của mình, thì chúng con nên nghĩ về Ngài như thế nào ạ?
Như một người bạn.
“Người Bạn trên thiên đường của chúng con”?
Chính xác.
Trời ạ, điều đó hẳn sẽ khiến một số người ấn tượng vào sáng Chủ Nhật đấy.
Phải, và nó cũng khiến một số suy nghĩ phải thay đổi nữa.
Nhưng nếu chúng con có thể nghĩ về Ngài như là một người bạn hơn là một phụ huynh, điều đó có thể khiến một số người cuối cùng cũng có thể thực sự kết nối với Ngài.
Ý con là một ngày nào đó họ có thể trở nên thoải mái với việc Ta biết những gì bạn bè và người yêu của họ biết chăng?
Chính xác ạ.
Vậy con nói gì - con có muốn có một tình bạn với Thượng Đế không?
Con nghĩ là mình đã có một tình bạn với Thượng Đế rồi.
Con đã có. Con đang có đây. Nhưng con không hành động tương ứng như vậy. Nào giờ con luôn hành động như thể Ta là phụ huynh của con.
Được rồi, con đã sẵn sàng để rũ bỏ điều đó rồi. Con sẵn sàng để có một tình bạn có hiệu quả toàn vẹn với Ngài rồi ạ.
Bình Luận - Comment