ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ QUYỂN 4 : CHƯƠNG 18.
☘️☘️☘️ THIỀN ĐỊNH LÀ HẠNH PHÚC
❤️❤️❤️ MEDITATION VERY HAPPY
Con mong muốn được nhớ lại hoàn toàn. Con mong muốn được tái hợp với Thượng Đế. Đây không phải là điều mà mọi linh hồn con người đều hằng mong mỏi hay sao ạ?
Phải. Một số người không biết về điều này, một số người không “nhớ rằng mình nhớ,” nhưng họ vẫn hằng mong mỏi trong lòng. Một số người thậm chí không tin vào sự tồn tại của Thượng Đế, nhưng sự mong mỏi sâu thẳm trong họ sẽ không biến mất. Họ nghĩ rằng đó là một khao khát về một điều gì đó khác, nhưng cuối cùng, họ sẽ phát hiện ra rằng đó là khao khát được trở về nhà, trở thành một Phần của Tổng Thể là Thượng Đế Một Lần Nữa.
Những
người không tin tưởng sẽ khám phá ra điều này, khi họ khám phá ra rằng
không có gì khác mà họ tiếp cận, không gì khác mà họ đạt được, có thể
thỏa mãn khát khao sâu thẳm bên trong của họ. Thậm chí không phải là
tình yêu của người khác.
Tất
cả tình yêu trên Trái Đất này chỉ là tạm thời và ngắn ngủi. Ngay cả
tình yêu của cả một đời người, một mối quan hệ kéo dài nửa thế kỷ hoặc
hơn, cũng ngắn ngủi so với vòng đời của linh hồn, đó là không có hồi
kết. Và điều này linh hồn sẽ nhận ra, nếu không phải là trước đó, thì
là vào thời điểm mà các con gọi là cái chết. Vì linh hồn sẽ biết
trong thời điểm đó rằng không có cái chết; rằng cuộc sống là vĩnh cửu,
và rằng Con đã luôn, đang, và sẽ luôn là một thế giới không có hồi
kết. Khi linh hồn nhận ra điều này, nó cũng sẽ nhận ra bản chất tạm thời
của thứ mà nó cho là tình yêu vĩnh viễn. Và sau đó, trong chuyến hành
trình kế tiếp của nó đến đời sống vật chất, nó sẽ hiểu sâu sắc
hơn, ghi nhớ dễ dàng hơn, và nó sẽ biết rằng tất cả những gì người ta
yêu thương trong đời sống vật chất chỉ là ngắn ngủi, thoáng qua mà
thôi.
Theo
cách nào đó, điều dường như thật chơi vơi. Nó dường như lấy đi niềm
vui khỏi tình yêu đối với con. Làm sao con có thể yêu một ai đó hay một
cái gì đó trọn vẹn nếu con biết rằng nó chỉ là tạm bợ, quá... quá vô
nghĩa trên phạm vi tổng thể của mọi thứ.
Ta
đã không nói bất kỳ điều gì là vô nghĩa về điều đó cả. Không có gì
về tình yêu là vô nghĩa. Tình yêu là ý nghĩa của chính cuộc sống. Cuộc
sống chính là biểu hiện của tình yêu. Đó là cuộc sống. Vì vậy,
mọi hành động yêu thương đều là biểu hiện của cuộc sống, ở mức độ cao
nhất. Thực tế là vài điều gì đó, vài kinh nghiệm, là tạm thời, hoặc
tương đối ngắn, không khiến cuộc sống trở nên vô nghĩa. Thật vậy,
tình yêu có thể mang lại cho cuộc sống nhiều ý nghĩa hơn.
Hãy để Ta giải thích thêm một chút về tình yêu, và rồi con sẽ hiểu đầy đủ hơn.
Trải
nghiệm tình yêu là tạm thời, nhưng bản thân tình yêu là vĩnh cửu. Những
trải nghiệm này chỉ là biểu hiện ở-đây và bây-giờ của một tình yêu mà
hiện diện ở mọi lúc, mọi nơi.
Điều đó dường như không khiến cho nó vui hơn đối với con được.
Hãy
để chúng ta xem liệu chúng ta có thể mang ý tưởng về niềm vui trở lại
với tình yêu được hay không nhé. Con có ai đó cụ thể, mà con yêu
thương ngay lúc này không?
Vâng, nhiều người ạ.
Và một người, cụ thể, với người phối ngẫu của con?
Vâng ạ. Nancy. Như ngài đã biết.
Phải, ta biết điều đó, nhưng Ta đang hướng dẫn con từng bước một, vì vậy hãy đối thoại với Ta.
Được ạ.
Bây giờ, với Nancy, người mà con cảm thấy yêu thương đặc biệt, con có trải nghiệm tình dục với cô ấy không?
Con có ạ.
Và những trải nghiệm này, chúng có liên tục, không đổi và không bao giờ kết thúc không?Không, con không muốn.
Không,
con không nghĩ con thực sự muốn. Không, nếu con nghĩ về nó.
Nhưng hiện tại, con đang chấp nhận rằng những trải nghiệm này
là tạm thời, có phải không ạ?
Phải. Mang tính giai đoạn và tạm thời.
Và tồn tại trong thời gian ngắn ngủi?
Còn phụ thuộc vào nó đã được bao lâu rồi.
Đó là gì?
Một
trò đùa nhỏ. Chỉ là một trò đùa nhỏ thôi. Phải, nói một
cách tương đối, những trải nghiệm chỉ tồn tại trong thời gian
ngắn ngủi.
Điều đó có khiến ý nghĩa của những trải nghiệm này giảm sút đi không?
Không ạ.
Điều đó có khiến cho những trải nghiệm này kém thú vị hơn không?
Không ạ.
Vậy
con đang nói rằng tình yêu của con dành cho Nancy là mãi mãi, nhưng
cách thể hiện tình yêu của con dành cho cô ấy theo cách cụ thể này là
mang tính giai đoạn, tạm thời và ngắn ngủi, điều đó có chính xác
không?
Con hiểu Ngài đang muốn nói đến điều gì rồi.
Tốt. Vậy câu hỏi là, con định nói điều gì?
Con
định nói rằng con sẽ không thể tận hưởng tình yêu hoặc biểu
hiện tình yêu của con sẽ không có ý nghĩa như một sinh thể
vĩnh cửu, chỉ đơn giản vì bản thân những trải nghiệm là tạm
thời sao? Hay con đang nói đến một sự thấu hiểu sâu sắc hơn,
điều mà cho phép con yêu những gì con yêu “hết lòng” khi con yêu
điều đó, ngay cả khi biết rằng trải nghiệm tình yêu dưới dạng thức cụ
thể đó chỉ là tạm thời mà thôi?
Nếu
con đang muốn nói đến điều thứ hai, thì con đang hướng tới sự làm
chủ, vì Những người làm chủ Cuộc Sống biết rằng tình yêu thương
cuộc sống và tất cả những gì cuộc sống thể hiện trong mọi khoảnh khắc
một cách trọn-vẹn, đó chính là biểu hiện bản chất của Thượng
Đế.
Đây là Thái Độ Thứ Hai của Thượng Đế. Thượng Đế luôn yêu thương trọn-vẹn.
Vâng,
con biết về Thái Độ Thứ Hai này, và việc nó đã thay đổi cuộc đời con
như thế nào. Đây là một trong những điều mà con không cần lời giải
thích cho mình. Con hiểu yêu thương trọn vẹn có nghĩa là gì.
Con có hiểu không?
Con nghĩ là con hiểu, vâng.
Con hiểu ý nghĩa của việc yêu thương trọn-vẹn phải không?
Phải ạ. Nó có nghĩa là yêu tất cả mọi người mà không có điều kiện và không có giới hạn gì cả.Điều đó có nghĩa là gì? Nó biểu hiện như thế nào?
À,
con vẫn đnag cố tìm ra điều đó. Đó là một cuộc khám phá
thường nhật đối với con. Đó là một sự khám phá trong từng
khoảnh khắc.
Con
nên biến nó thành sự sáng tạo trong từng khoảnh khắc, thì sẽ
tốt hơn đấy. Cuộc sống không phải là một quá trình khám phá; nó là
một quá trình tạo tác.
Vậy
làm thế nào để con có thể tạo ra trải nghiệm về tình yêu phi
điều kiện và phi giới hạn, trong từng khoảnh khắc được chứ
ạ?
Nếu
con không có câu trả lời cho câu hỏi đó, thì con không thể nói rằng con
hiểu thế nào là yêu trọn vẹn. Con hiểu những từ đang nói, nhưng con
không biết được ý nghĩa của chúng. Chúng không có ý nghĩa như một
vấn đề thực tế.
Đó là vấn đề với từ “tình yêu” ngày nay.
Và cụm từ “tôi yêu bạn”.
Và
cụm từ “tôi yêu bạn”, phải. Mọi người đều nói điều đó, nhưng nhiều
người không hiểu nó nghĩa là gì - nó thực sự có nghĩa là - yêu người
khác. Họ hiểu ý nghĩa của việc cần người khác, muốn điều gì đó từ người
khác, và thậm chí sẵn sàng cho đi thứ gì đó để đáp lại những gì họ cần
và muốn, nhưng họ không hiểu được thực sự yêu, yêu một cách thực
lòng có nghĩa là gì.
Nhiều người đã gặp thử thách thực sự, một vấn đề thực sự, với từ “yêu”, và cụm từ “tôi yêu bạn” này. Tất
nhiên là bao gồm cả con. Cuộc sống của con đã là một thảm họa khi nói
đến tình yêu. Con không hiểu yêu thương trọn vẹn nghĩa là gì, và con
đoán bây giờ con cũng không hiểu nữa. Con có thể nói những lời đó, nhưng
dường như con không thể sống theo chúng được. Có ai có thể thực sự yêu
thương, mà không có bất kỳ điều kiện nào, không có bất kỳ giới hạn nào
không? Con người có thể làm được điều đó không?
Một vài người có thể, và họ đã.
Những sinh thể này được gọi là những Người Làm Chủ Cuộc Sống.
Chà, con không phải là một Người Làm Chủ Cuộc Sống, bằng cách này hay cách khác.
Con
chính là một Người Làm Chủ Cuộc Sống! Tất cả các con đều
thế! Con chỉ đơn giản là đang không trải nghiệm điều đó mà
thôi. Nhưng con đang trên con đường trải nghiệm việc làm chủ cuộc
sống, con trai của Ta.
Con ước gì mình có thể tin điều đó.
Ta cũng vậy.
Cho
đến những năm gần đây nhất, con đã vẫn không hiểu được điều
gì về tình yêu cả. Con đã tưởng rằng con biết tất cả về nó.
Nhưng con đã chẳng biết gì cả, và cuộc đời con là một minh
chứng cho điều đó. Và Ngài vừa chứng minh cho con thấy ở đây,
rằng con không thực sự hiểu nó. Ý con là, con nói về một trò
chơi hay, nhưng con không phải là kẻ mà người ta gọi là người vô
địch.
Con
chưa kể về những mối quan hệ quan trọng và cuộc hôn nhân của mình trong
lời dẫn chuyện của con ở đây, bởi vì con muốn tôn trọng quyền riêng
tư của những người mà con đã chạm vào cuộc sống của họ theo những cách
gây tổn thương. Con đã giữ “câu chuyện” của mình chỉ giới hạn trong sự
lan man của riêng cá nhân con. Nhưng con có thể nói một cách tổng quát
rằng, mọi thứ mà người ta có thể làm để làm tổn thương một người (ngoại
trừ việc làm tổn thương một người nào đó về mặt thể xác), thì con đều
đã làm trong các mối quan hệ tình cảm của mình. Con đã phạm phải mọi
sai lầm mà người ta có thể mắc phải. Mọi việc ích kỷ, vô cảm, vô tâm mà
người ta có thể làm, thì con đều đã làm.
Con
đã kết hôn lần đầu tiên năm con 21 tuổi. Tất nhiên, con nghĩ mình đã
là một người đàn ông trưởng thành, hiểu mọi thứ phải hiểu về tình yêu
trên đời. Con đã chẳng hiểu gì cả. Về tính ích kỷ, thì con
đã biết rất nhiều, nhưng về tình yêu, thì con đã chẳng hề
biết gì cả.
Người
phụ nữ không may mắn lấy phải con đã nghĩ rằng cô ấy đã lấy được một
người đàn ông tự tin, nhạy cảm và chu đáo. Và những gì cô ấy nhận
được là một người đàn ông tự cho mình là trung tâm, tự cao, áp chế,
giống như cha anh ta, cho rằng anh ta là “ông chủ” và tự thổi phồng mình
lên bằng cách làm cho người ta trông nhỏ bé đi.
Chỉ
sau khi kết hôn, chúng con chuyển đến miền Nam để lưu trú ngắn ngày,
sau đó quay trở lại Annapolis một lần nữa. Con đã tham gia sâu vào đời
sống văn hóa của thị trấn, cùng với đội Colonial Players, và giúp thực
hiện những tác phẩm đầu tiên tại Nhà hát Summer Garden Annapolis. Con
là một trong những người sáng lập Maryland Hall cho Nghệ Thuật Sáng
Tạo, cũng như là một phần của nhóm nhỏ đã hình thành và điều phối Lễ
hội Mỹ Thuật Annapolis đầu tiên ở đó.
Tuy
nhiên, giữa công việc toàn thời gian và các “nghĩa vụ” khác, con phải
xa vợ và con cái ba hoặc bốn đêm một tuần, và hầu hết các ngày cuối
tuần, trong suốt cả năm. Trong thế giới của con, “tình yêu” có nghĩa là
“cung cấp” và sẵn sàng làm những gì cần thiết để đạt được điều đó. Con
đã sẵn sàng như vậy, và không ai có thể thuyết phục con về trách nhiệm
của mình. Tuy nhiên, con nghĩ rằng chúng bắt đầu và kết thúc với cuốn sổ
bỏ túi của con - bởi vì đó là nơi chúng dường như bắt đầu và kết thúc
đối với bố con.
Chỉ
sau này, khi con lớn hơn, con mới có thể thừa nhận và công nhận rằng
bố con đã tham gia vào cuộc sống của con nhiều hơn những gì con muốn
ghi nhận đối với ông ấy — may đồ ngủ (ông ấy cực kỳ khéo léo với
máy khâu), nướng bánh táo (tốt nhất thế giới), đưa con đi cắm trại (ông
ấy trở thành thủ lĩnh đoàn khi chúng con gia nhập Đội hướng đạo sinh
Cub), đưa con đi câu cá ở Canada và các chuyến thám hiểm đến
Washington, DC và những nơi khác, dạy con nhiếp ảnh và đánh máy, danh
sách này là vô tận.
Điều
con đã thiếu từ bố con là bất kỳ sự thể hiện tình yêu bằng lời nói
hay hành động nào. Ông ấy chỉ đơn giản là chưa bao giờ nói “Bố thương
con” và việc tiếp xúc cơ thể thực sự là chưa từng nghe nói đến, ngoại
trừ vào dịp Giáng sinh và sinh nhật, khi mà mẹ sẽ hướng dẫn chúng con,
sau khi chúng con nhận được những món quà luôn tuyệt vời, là hãy “đi
ôm bố của con đi nào”. Chúng con đã làm điều đó nhanh nhất có thể. Đó
là một sự Thân Thiế Vội Vàng.
Đối với con, bố là cội nguồn của mọi uy quyền trong nhà. Mẹ là cội nguồn của tình yêu.
Các
mệnh lệnh và quyết định của bố, cách sử dụng quyền lực của ông, thường
là độc đoán và nặng tay, còn mẹ là tiếng nói của lòng nhân ái, sự kiên
nhẫn và khoan dung. Chúng con đến gặp bà ấy với lời cầu xin rằng bà ấy
giúp chúng con vượt qua những quy tắc và hạn chế của bố, hoặc khiến ông
ấy thay đổi ý định. Bà ấy thường làm vậy. Cùng nhau, họ đã chơi một
trò chơi Lính Tốt / Lính Xấu rất hay.
Con
tưởng tượng rằng đây là một mô hình nuôi dạy con cái khá điển hình
trong những năm 1940 và 1950, và con chỉ đơn giản là áp dụng mô hình vào
những năm sáu mươi, với một số cải cách. Con đã chú trọng đến việc
thường xuyên nói với các con của mình rằng con yêu thương chúng, và ôm
và hôn chúng thật nhiều, bất cứ khi nào con ở gần chúng. Con chỉ đơn
giản là không ở gần chúng nhiều.
Trong
mô hình mà con được đưa cho, công việc của người phụ nữ là “ở bên những
đứa trẻ”, trong khi người đàn ông bước ra ngoài thế giới và “làm mọi
thứ”. Một trong những điều con cuối cùng đã “làm” là có những cuộc
quan hệ ngắn ngủi với những người phụ nữ khác, và cuối cùng, là một
cuộc tình vụng trộm chính thức. Điều đó dẫn đến sự kết thúc của cuộc
hôn nhân đầu tiên của con và chuyển sang cuộc hôn nhân thứ hai.
Con
không bao giờ tự hào về cách mình cư xử, và cảm giác tội lỗi sâu sắc
của con chỉ tăng dần theo năm tháng mà thôi. Con đã xin lỗi người vợ
đầu tiên của mình nhiều lần, và vì cô ấy đã và luôn là một người nhân
hậu, chúng con đã duy trì tình thân trong nhiều năm. Nhưng con biết rằng
con đã làm tổn thương cô ấy sâu sắc, và con ước gì có một cách nào đó
mà một người có thể quay lại và làm lại, hoặc hoàn tác, hoặc ít nhất là
làm những gì đã được làm, theo một cách khác.
Cuộc
hôn nhân thứ hai của con thất bại, và dẫn đến cuộc thứ ba - mà cuối
cùng cũng thất bại. Con dường như không biết làm thế nào để duy trì một
mối quan hệ, và lý do là con dường như không biết làm thế nào để cho đi.
Con giữ (mặc dù không ý thức, con không nghĩ) quan điểm cực kỳ ích kỷ
và ấu trĩ rằng các mối quan hệ đã tồn tại, mang lại cho con niềm vui
và sự tiện lợi, và thách thức ở đây là giữ cho chúng tiếp tục trong khi
từ bỏ bản thân mình càng ít càng tốt. Trên thực tế, đó là những gì mà
con cảm thấy về những mối quan hệ lãng mạn: những tương tác đòi hỏi
con phải từ bỏ những mảnh vụn của bản thân mình, cho đến khi con hoàn
toàn biến mất. Con không muốn điều đó, và dường như con không biết làm
thế nào con có thể hạnh phúc được, nếu không có “người quan trọng kia”
trong cuộc đời mình. Vì vậy, câu hỏi luôn là con đã sẵn sàng “bán hết”
bao nhiêu thuộc về bản thân mình, để có được sự an toàn của một cội
nguồn tình yêu, sự đồng hành và tình cảm (đọc, tình dục) vĩnh viễn
trong cuộc đời con. Như con đã nói, con không tự hào lắm về điều này.
Con đang cố gắng minh bạch ở đây. Bạn con, Linh Mục Mary Manin
Morrissey, người sáng lập Trung tâm Làm Giàu Cuộc Sống ở Wilsonville,
Oregon, gọi con là một Người đàn ông đang hồi phục.
Vào
cuối cuộc hôn nhân thứ ba, con nghĩ rằng mình đã sẵn sàng từ bỏ, nhưng
thực ra con phải trải qua điều này thêm hai lần nữa trước khi con có thể
duy trì một mối quan hệ lâu dài. Trong quá trình này, con đã sinh
thêm bảy đứa con — bốn đứa con với một người phụ nữ mà con đã có một
mối quan hệ lâu dài mà không kết hôn.
Để
nói rằng con đã hành động vô trách nhiệm hẳn sẽ là bao dung lắm
rồi, nhưng trong mỗi trường hợp, con tin rằng (a) đây là mối quan hệ
cuối cùng mà sẽ bền lâu, và (b) con đang làm mọi thứ có thể để
khiến cho nó bền lâu. Với sự hiểu lầm hoàn toàn của con về tình yêu
thực sự là gì, giờ con nhận ra rằng những lời đó trống rỗng đến mức
nào.
Và
con ước rằng con có thể nói rằng những hành vi này chỉ giới hạn trong
những mối quan hệ đó, nhưng điều đó sẽ không nói lên được tới một nửa
của nó.
Trong
thời gian đó, con đã dính dáng đến nhiều người phụ nữ khác, đã tự
kiểm điểm bản thân mình với sự thiếu chín chắn và ích kỷ ngang
hàng.
Bây
giờ, con thành thật nhận ra rằng không có nạn nhân và không có nhân vật
phản diện nào trong những vấn đề này, và tất cả kinh nghiệm sống đều là
sự đồng sáng tạo, nhưng con thừa nhận vai trò to lớn của con trong
những kịch bản này. Con thấy khuôn mẫu mà con đã mất ba mươi năm để phá
vỡ, và đó là những thực tế xấu xí mà con không muốn cố gắng che đậy bằng
những châm ngôn của Thời Đại Mới.
Vì
vậy, không có gì đáng ngạc nhiên khi vào cuối những năm bốn mươi của
mình, con nhận ra mình đơn độc. Và, như con đã nói trước đây, sự nghiệp
và sức khỏe của con không thể tốt hơn chuyện tình cảm của con. Con
vô vọng khi ngắm nhìn sinh nhật lần thứ 50 của mình đang đến gần. Đây
là tình trạng của sự việc khi con thức dậy trong tuyệt vọng vào giữa đêm
tháng Hai năm 1992 và viết một bức thư tức giận gởi Thượng Đế.
Con không thể nói cho mọi người biết việc Thượng Đế đã trả lời có ý nghĩa đới với con đến thế nào.
Nó cũng có ý nghĩa rất lớn đối với Ta nữa.
Nhưng con thường tự hỏi, tại sao điều này lại xảy ra với con? Con không xứng đáng.Mọi
người đều xứng đáng được trò chuyện với Thượng Đế! Đó là toàn bộ
trọng điểm! Tuy nhiên, Ta không thể đưa ra quan điểm đó bằng cách
“truyền giáo.”
Được
rồi, nhưng tại sao lại là on? Có rất nhiều người đã có cuộc sống kém
hoàn hảo hơn. Tại sao lại chọn con chứ? Đó là câu hỏi mà rất nhiều
người đặt ra. “Tại sao lại là anh, Neale mà không phải là tôi?Và con đã trả lời họ thế nào?
Con
nói rằng Thượng Đế trò chuyện với tất cả mọi người, mọi lúc. Câu
hỏi không phải là, Thượng Đế trò chuyện với ai? mà là, Ai
lắng nghe Ngài?
Xuất sắc. Đó là một câu trả lời xuất sắc.
Nó
vốn nên là thế. Ngài đã đưa nó cho con mà. Nhưng bây giờ con
phải nhờ Ngài trả lời câu hỏi trước đó của con. Làm cách nào để
con tạo ra trải nghiệm về tình yêu phi điều kiện và phi giới hạn, trong
từng khoảnh khắc? Làm thế nào để con có thể có được thái độ yêu
thương trọn vẹn của Thượng Đế?
Yêu một cách trọn vẹn chính là điều hoàn toàn tự nhiên. Yêu thương chính là một điều tự nhiên để làm.
Nó không phải là bình thường, mà là tự nhiên.
Hãy giải thích giúp con sự khác biệt đó một lần nữa với ạ.
“Bình
thường” là một từ dùng để chỉ những gì bình thường, phổ biến, nhất
quán. Từ “tự nhiên” được sử dụng để biểu thị tính chất cơ bản của một sự
vật. Bản chất cơ bản của con với tư cách là một con người là yêu
thương, yêu thương mọi người và mọi thứ, mặc dù điều đó là không được
bình thường đối với con.
Tại sao không ạ?
Bởi
vì con đã được dạy để hành động chống lại bản chất cơ bản của con -
không phải là tự nhiên - theo cách mà con dịch chuyển trong thế giới.
Và tại sao lại như vậy ạ? Tại sao chúng con lại được dạy như vậy?
Bởi
vì con đã tin rằng Bản Thể Tự Nhiên của con là xấu, là xấu xa, là thứ
phải được thuần hóa, kiềm chế, khuất phục. Và vì vậy các con đã yêu
cầu giống loài của mình phải thể hiện và tuân thủ những hành vi “bình
thường” nhưng không hề tự nhiên. Trở nên “tự nhiên” là tội lỗi, là sự
buông thả, thậm chí có thể là xấu xa một cách nguy hiểm. Thậm chí để cho
phép bản thân được nhìn thấy ở trạng thái “tự nhiên” cũng được cho là
tội lỗi.
Điều
đó đúng cho đến ngày nay. Một số tạp chí vẫn bị một số người coi là
”bẩn”. Tắm nắng khỏa thân bị nhiều người gán cho là “lệch lạc”. Nói
chung, cơ thể khỏa thân là điều nên tránh, và những người đi lòng vòng
trong trạng thái khỏa thân, ngay cả trong nhà riêng của họ hoặc xung
quanh sân sau hoặc hồ bơi của họ thường bị gọi là “biến thái”.
Và
nó còn vượt xa việc để lộ “bộ phận riêng tư” của chúng con. Ở một số
nền văn hóa, chúng con thậm chí không cho phép phụ nữ để lộ khuôn mặt,
cổ tay hoặc mắt cá chân của cô ấy.
Điều
này, tất nhiên, là dễ hiểu. Nếu người ta đã từng thấy một cặp mắt cá
chân của phụ nữ thực sự hấp dẫn, người ta có thể hiểu tại sao một số
người tin rằng chúng phải được che đi khỏi tầm nhìn của công chúng.
Chúng có thể rất khiêu khích, và thậm chí khiến một người nghĩ đến
SEX.
Được rồi, vậy Ta đang đùa. Nhưng gần như hà khắc đến mức như vậy trong một số nhà và một số nền văn hóa.
Và
nhiều người trong số các con đã ngăn cản không chỉ khía cạnh tự
nhiên duy nhất đấy, thuộc về con người các con. Mà các con đã
ngăn cản cả việc nói sự thật, mặc dù làm như vậy là thuận tự
nhiên đối với các con. Các con đã ngăn cản niềm tin cơ bản vào vũ
trụ, mặc dù việc các con có được nó là điều thuận tự nhiên. Các
con đã ngăn cản việc ca hát, nhảy múa, vui mừng và tuyên dương, mặc dù
từng cái xương trong cơ thể các con đều đang bùng nổ đến nhức
nhối, với điều kỳ diệu thuần khiết là Con Người Của Các Con!
Các
con đã làm những điều này bởi vì các con sợ rằng nếu các con “chấp
nhận” xu hướng tự nhiên, các con sẽ bị tổn thương, và nếu các con
chấp nhận những thú vui tự nhiên, các con sẽ làm tổn thương chính
mình và những người khác. Các con mang theo nỗi sợ hãi này bởi vì các
con có một Tư tưởng được Bảo trợ về loài người, thứ mà cho rằng
giống loài của các con về cơ bản là xấu xa. Các con tưởng tượng
rằng các con “sinh ra trong tội lỗi,” và bản chất của các con là xấu.
Đây
là quyết định quan trọng nhất mà các con từng đưa ra về bản thân, và
vì các con đang tạo ra thực tại của riêng mình, nên đó là quyết định
mà các con đã thực hiện. Không muốn khiến mình sai, nên các con đã nỗ
lực rất nhiều để khiến mình đúng. Cuộc sống của các con đã cho các
con thấy rằng các con đúng về điều này, và vì vậy các con đã coi đây
là câu chuyện văn hóa của mình. Đây chỉ là cách mà mọi thứ là như
vậy, các con nói, và bằng cách liên tục nói điều đó, các con đã
biến nó thành như vậy.
Tuy
nhiên, trừ phi các con thay đổi câu chuyện của mình, thay đổi ý tưởng
của các con về con người của các con và bản chất của các con với
tư cách là một chủng tộc, một giống loài, nếu không thì các con sẽ
không bao giờ có thể yêu thương trọn vẹn được, bởi vì các con thậm chí
không thể yêu thương bản thân mình cho trọn vẹn.
Đó
là bước đầu tiên để yêu thương trọn vẹn. Các con phải yêu thương Bản
Thân mình trọn vẹn. Và điều này các con không thể làm được, chừng
nào các con còn tin rằng các con sinh ra trong tội lỗi, và về cơ bản
là xấu xa.
Câu
hỏi này — bản chất cơ bản của con người là gì? —Là câu hỏi quan trọng
nhất hiện nay trước loài người. Nếu các con tin rằng con người về bản
chất là không đáng tin cậy và xấu xa, các con sẽ tạo ra một xã hội ủng
hộ quan điểm đó, sau đó ban hành luật, phê duyệt các quy tắc, thông qua
các quy định và áp đặt các biện pháp hạn chế để biện minh cho niềm
tin đó. Nếu các con tin rằng con người về bản chất là đáng tin cậy và
tốt đẹp, các con sẽ tạo ra một kiểu xã hội hoàn toàn khác, trong đó
luật pháp, quy tắc, quy định và sự hạn chế hiếm khi được yêu cầu đến.
Xã hội thứ nhất sẽ giới hạn sự tự do, xã hội thứ hai sẽ cho
đi sự tự do.
Thượng
Đế yêu thương trọn vẹn vì Thượng Đế tự do trọn vẹn.Tự do trọn
vẹn chính là vui vẻ trọn vẹn, bởi vì tự do trọn vẹn tạo ra không
gian cho mọi trải nghiệm vui vẻ. Tự do là bản chất cơ bản của Thượng Đế.
Đó cũng là bản chất cơ bản của tâm hồn con người. Các con không được
tự do trọn vẹn đến mức nào, thì các con sẽ không được vui vẻ
trọn vẹn đến mức ấy — và các con cũng không yêu thương trọn vẹn
đến mức ấy.
Ngài
đã thảo luận về điều này trước đây, và vì vậy, con hiểu
rằng nó phải khá là quan trọng. Ngài đang nói rằng yêu thương
trọn vẹn có nghĩa là tự do trọn vẹn.
Phải, và cho phép những người khác cũng được tự do trọn vẹn.
Ý Ngài là mọi người sẽ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn?
Ý Ta là vậy đấy. Ở mức độ mà con người có thể cho phép điều đó, phải. Ý Ta là vậy đấy.
Đó là cách Thượng Đế yêu thương.
Thượng Đế cho phép.
Ta cho phép mọi người làm bất cứ điều gì họ muốn.
Mà không có hậu quả sao ạ? Không có hình phạt sao ạ?
Hai điều này không giống nhau.
Như
Ta đã nói với các con rất nhiều lần đến giờ, không có cái gọi là
hình phạt trong Vương quốc của Ta. Mặt khác, có thứ gọi là hậu quả.
Hậu
quả là một kết quả tự nhiên, một hình phạt là một điều bình thường.
Việc trừng phạt trong xã hội của các con là bình thường. Điều
bất bình thường trong xã hội của các con đơn giản là cho phép một
hậu quả nào đó tự khẳng định nó, tự bộc lộ chính nó.
Hình phạt là sự thông báo của các con rằng các con quá nóng vội để chờ đợi một kết quả tự nhiên.Ngài đang nói rằng không ai nên bị trừng phạt vì bất cứ điều gì sao?
Đó là điều các con phải quyết định. Thật vậy, các con đang quyết định nó mỗi ngày.
Khi
các con liên tục đưa ra những lựa chọn liên tục về vấn đề này, các
con có thể cảm thấy có lợi khi xem xét phương pháp nào các con thấy
hiệu quả nhất trong việc khiến xã hội của các con hoặc bất kỳ ai trong
đó thay đổi hành vi. Rốt cuộc, đây là lý do các con có thể nghĩ ra để
áp đặt các hình phạt. Trừng phạt vì mục đích trả thù — về cơ bản,
“sự trả đũa” —sẽ không tạo ra loại xã hội mà các con nói rằng các
con muốn tạo ra.
Các
xã hội tiến hóa cao đã quan sát thấy rằng người ta ít học được
điều gì từ các hình phạt. Họ đã kết luận rằng hậu quả là người thầy
tốt hơn.
Mọi chúng sinh đều biết sự khác biệt giữa hình phạt và hậu quả.
Hình phạt là kết quả được tạo ra một cách nhân tạo. Hậu quả là kết quả xảy ra một cách tự nhiên.Hình
phạt được áp đặt từ bên ngoài bởi một người có hệ thống giá trị khác
với hệ thống giá trị của người bị trừng phạt. Hậu quả được trải nghiệm
từ bên trong, bởi Bản Thân.
Hình
phạt là quyết định của ai đó khác rằng một người đã làm sai. Hậu quả
là kinh nghiệm của bản thân rằng một thứ gì đó không hoạt động. Đó
chính là, thứ đó đã không tạo ra một kết quả dự kiến.
Nói
cách khác, chúng ta không học được nhanh chóng từ các hình phạt, bởi vì
chúng ta coi chúng như một điều gì đó mà người khác đang làm với chúng
ta. Chúng ta dễ dàng học hỏi hơn từ những hậu quả, bởi vì chúng ta coi
chúng như một điều gì đó mà chúng ta đang làm cho chính mình.
Chính xác. Con đã hiểu nó chính xác rồi đấy.
Nhưng một hình phạt không thể là một hậu quả sao ạ? Đó không phải là trọng điểm sao ạ?Hình
phạt là kết quả được tạo ra một cách nhân tạo, không phải là kết quả tự
nhiên. Cố gắng chuyển đổi một hình phạt thành một hậu quả bằng cách đơn
giản gọi nó là như vậy, không làm cho nó trở thành như vậy. Chỉ những
sinh vật còn non kém nhất mới có thể bị đánh lừa bởi những thủ đoạn
bằng lời nói như vậy, và ngay cả những sinh vật đó cũng không thể
bị lừa lâu lắm đâu.
Điều
này đã không ngăn được nhiều người trong số các con dạy con cái mình
sử dụng thủ đoạn. Và hình phạt lớn nhất mà các con đã nghĩ ra là
không cho chúng tình yêu của mình. Các con đã cho con cái của mình
thấy rằng nếu chúng cư xử theo một cách nào đó, các con sẽ giữ lại
tình yêu của mình không cho chúng. Các con đã tìm cách điều chỉnh và
sửa đổi, kiểm soát và tạo ra những hành vi của con cái của các con,
bằng cách cho đi và giữ lại tình yêu của mình.
Đây là điều mà Thượng Đế sẽ không bao giờ làm.
Tuy
nhiên, các con đã nói với con cái của các con rằng Ta cũng làm điều
đó — không nghi ngờ gì, là để biện minh cho hành động của chính các
con. Nhưng để Ta nói với các con điều này: tình yêu thực sự không bao
giờ tự mình rút lại. Và đó chính là ý nghĩa của việc yêu
thương trọn vẹn. Nó có nghĩa là tình yêu của các con đủ trọn vẹn để
chứa đựng những hành vi sai trái lớn nhất. Nó có ý nghĩa nhiều hơn thế.
Nó có nghĩa là không có hành vi nào được gọi là “sai”.
Erich Segal đã nói đúng. Yêu có nghĩa là không cần phải nói rằng mình xin lỗi.
Điều đó hoàn toàn chính xác. Tuy nhiên, đó là một nguyên tắc vô cùng cao cả, không được nhiều người thực hành.
http://www.llion.netttp://www.llion.net
Hầu hết mọi người thậm chí không thể tưởng tượng nó được thực hiện bởi Thượng Đế. Và họ đã đúng. Ta không thực hành nó.
Con xin Ngài vui lòng lặp lại ạ?
Ta là nó. Người ta không cần phải thực hành điều gì vốn là chính họ, người ta chỉ đơn giản là điều đó mà thôi.
Ta là loại tình yêu mà không biết đến điều kiện, hay giới hạn dưới bất loại hình nào.
Ta
yêu thương trọn vẹn, và yêu thương trọn vẹn có nghĩa là sẵn sàng
cho mọi chúng sinh trưởng thành sự tự do trọn vẹn để là, làm và có
được những điều họ muốn.
Ngay cả khi Ngài biết điều đó sẽ không tốt cho họ sao?
Con không phải là người quyết định điều đó cho họ.
Thậm chí không phải cho con cái của chúng con sao ạ?
Nếu
chúng là những người trưởng thành thì không. Nếu chúng là những đứa
trẻ đã lớn thì không. Và nếu chúng chưa trưởng thành, cách nhanh nhất để
dẫn chúng đến với sự trưởng thành của chính mình là cho phép chúng
được tự do đưa ra nhiều lựa chọn, sớm và thực tế nhất có thể.
Đây
là những gì tình yêu làm. Tình yêu cho đi. Điều mà các con gọi là nhu
cầu, mà các con thường nhầm lẫn là tình yêu, thì làm điều ngược lại.
Nhu cầu níu kéo. Đây là cách các con có thể phân biệt được
tình yêu và nhu cầu. Tình yêu buông bỏ, nhu cầu níu kéo.
Vì vậy, để yêu thương trọn vẹn, con nên buông bỏ?Giữa
những thứ khác, phải. Hãy buông bỏ những kỳ vọng, buông bỏ
yêu cầu, quy tắc và quy định mà các con sẽ áp đặt cho những người
thân yêu của mình. Vì họ không hề được yêu thương nếu họ bị hạn chế.
Không hoàn toàn là thế.
Bản
thân con cũng không. Con không yêu thương bản thân mình hoàn toàn,
khi các con không tự cho mình tự do trọn vẹn, trong bất kỳ vấn
đề nào.
Tuy
nhiên, hãy nhớ rằng lựa chọn không phải là hạn chế. Vì vậy,
đừng gọi những lựa chọn mà con đã đưa ra là những hạn chế. Và cung
cấp con cái của các con, và tất cả những người thân yêu của
các con những thông tin mà các con cảm thấy mình có thể có
được, một cách đầy yêu thương, để giúp họ đưa ra những lựa chọn
tốt— “tốt” được định nghĩa ở đây là những lựa chọn có nhiều khả năng
tạo ra một kết quả mong muốn cụ thể, cũng như những gì mà các con biết
là kết quả được mong muốn nhiều nhất của họ: một cuộc sống hạnh phúc.
Chia
sẻ những gì con biết về điều đó. Cung cấp những gì con đã hiểu. Tuy
nhiên, đừng tìm cách áp đặt ý tưởng, quy tắc của con, lựa chọn của con
lên người khác. Và đừng giữ lại tình yêu của các con không cho đi,
nếu người khác đưa ra những lựa chọn mà các con không mong muốn. Thật
vậy, nếu các con tin rằng lựa chọn của họ là kém, thì đó chính xác là
thời điểm để thể hiện tình yêu thương của các con. Đó là lòng nhân ái, và không có biểu hiện nào cao cả hơn.
Yêu thương trọn vẹn còn có nghĩa là gì khác không ạ?
Nó
có nghĩa là hiện diện đầy đủ, trong từng khoảnh khắc. Để nhận
thức đầy đủ. Để hoàn toàn cởi mở, trung thực, minh bạch. Nó có
nghĩa là hoàn toàn sẵn lòng, để bày tỏ tình yêu trong trái tim của con
trọn vẹn. Yêu thương trọn vẹn có nghĩa là hoàn toàn trần trụi, không
có kế hoạch ngầm, hay động cơ ngầm, không có điều gì bị che
giấu cả.
Và
Ngài nói con người, những người bình thường như con, thì có
thể đạt được một tình yêu như vậy hay không? Đây là thứ mà tất
cả chúng ta đều có khả năng sao?
Các
con còn hơn là có khả năng nữa. Đây là thứ mà chính là Bản
Thân Các Con. Đây là bản chất của Con Người Các Con. Điều khó
khăn nhất mà các con làm là từ chối điều đó. Và các con đang làm điều
khó khăn này hàng ngày. Đó là lý do tại sao các con cảm thấy cuộc
sống của mình rất khó khăn. Tuy nhiên, khi các con làm điều dễ dàng,
khi các con quyết định xuất phát từ Con Người Thật của mình,
và trở thành Con người thật của mình – vốn là tình yêu thuần khiết,
phi giới hạn và vô điều kiện - thì cuộc sống của các con lại trở nên dễ
dàng mà thôi. Tất cả sự hỗn loạn đều biến mất, tất cả các cuộc đấu
tranh đều biến mất.
Hòa
bình này có thể đạt được trong bất kỳ thời điểm nào. Con đường đến đó
có thể được tìm thấy bằng cách hỏi một câu hỏi đơn giản: Tình yêu
sẽ làm gì bây giờ?
Lại là câu hỏi kỳ diệu một lần nữa sao ạ?
Đúng
vậy. Đây là một câu hỏi kỳ diệu, bởi vì con sẽ luôn biết câu trả
lời. Nó giống như phép mầu vậy. Nó là sự tẩy rửa, như một
thỏi xà phfong. Nó lấy đi sự lo lắng trong việc thân thiết gần
gũi. Nó rửa sạch mọi nghi ngờ, mọi sợ hãi. Nó gột rửa tâm
trí bằng trí tuệ của tâm hồn. Thật là một cách diễn đạt hay.
Đúng
là vậy. Khi con hỏi câu hỏi này, con sẽ biết ngay lập tức phải làm
gì. Trong bất kỳ hoàn cảnh hay điều kiện nào, con đều sẽ biết. Con sẽ
được đưa cho câu trả lời. Con chính là câu trả lời, và việc đặt câu
hỏi sẽ làm nảy sinh phần đó trong con.
Nếu người ta tự lừa mình thì sao? Người ta không thể tự lừa mình sao?
Đừng
đoán lần thứ hai khi câu trả lời ngay lập tức đến với con. Khi con
đoán lần thứ hai là khi con tự đánh lừa mình — và có thể khiến chính
mình trở nên ngốc nghếch. Đi vào tâm của tình yêu, và để nơi đó là
khởi nguồn của mọi lựa chọn và quyết định của con, và con sẽ tìm thấy
được bình an.
Bình Luận - Comment